Không nhìn ra cô gái nhỏ nhà mình còn theo đuổi thần tượng đâu.
Lục Hãn Kiêu lúc nhỏ đương nhiên biết rõ Ngô Ngạn Tổ.
Khuôn mặt đẹp trai, là loại có cơ bắp, quan trọng nhất là còn lớn tuổi hơn cả anh.
Vừa nghĩ thế, tâm tình Lục Hãn Kiêu lại khá hơn một chút. Chu Kiều thích người đàn ông còn lớn tuổi hơn mình, chứng tỏ sẽ không ghét bỏ mình già.
Đóa Tỷ đứng cạnh không hiểu sao ông chủ đột nhiên lại ngốc nghếch cười rộ lên.
Lục Hãn Kiêu lấy lại tinh thần, phất phất tay, "Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi."
Đóa Tỷ đáp, "Vâng Lục tổng, có việc ngài cứ gọi tôi."
Đuổi người đi, Lục Hãn Kiêu thấy thời gian cũng không sớm, vì vậy gọi điện cho Từ Thần Quân. Từ Thần Quân nhanh chóng nghe máy, Lục Hãn Kiêu cười nói, "Không quấy rầy Hoàng thái hậu họp chứ?"
"Canh thời gian khá chuẩn, vừa mới tan họp." Từ Thần Quân nhấp một ngụm trà, thoải mái nói.
Lục Hãn Kiêu ngửa ra dựa lưng vào ghế, "Con đã thu mua thư ký của mẹ, mau sa thải anh ta đi (*)."
(*): nguyên văn là xào cá mực (鱿鱼),nhưng mình tra gg thì hình như cá mực = sa thải/nghỉ việc/... và nghĩa này hợp với văn cảnh hơn nên để vậy luôn.
Từ Thần Quân cười một tiếng, "Con đấy, không có việc không lên điện Tam Bảo (*),nói đi, tìm mẹ có việc gì?"
(*): ý nói không có việc thì không tìm tới.
Lục Hãn Kiêu: "Chu Kiều nói là mua quà cho mẹ, hôm nay sẽ đưa tới, cô ấy đã đến đấy chưa? Nếu chưa tới, lát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-phu-giao-xuan-binh/2347127/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.