[Hoà Ngọc mời Eugene.]
[Hoà Ngọc mời Vạn Nhân Trảm.]
Vạn Nhân Trảm trả lời chỉ trong một giây.
[Vạn Nhân Trảm tiếp nhận lời mời của bạn, lập đội thành công, nhận được định vị đồng đội.]
Một lát sau, Eugene cũng trả lời.
[Eugene tiếp nhận lời mời của bạn, lập đội thành công, nhận được định vị đồng đội.]
Vạn Nhân Trảm ở khoảng cách không xa không gần, nhưng tốc độ của gã so với Bạc Kinh Sơn còn nhanh hơn, nhanh chóng chạy tới.
Vị trí Eugene xa hơn so với Lăng Bất Thần, nhưng lại gần hơn Vạn Nhân Trảm rất nhiều. Sau khi có định vị, chấm đỏ tượng trưng cho gã chậm rãi đi về phía Hoà Ngọc, tốc độ rất chậm, hơn nữa còn ở trong nhóm gào...
"Ai đó dẫn tôi theo với! Tôi chạy không nổi."
"Vạn Nhân Trảm, mày gần nhất, mau đến mang tao theo."
"Đệch, mẹ nó, mày biến thành cái quái gì vậy!"
"Hoà Ngọc, Lăng Bất Thần không nhúc nhích, làm sao thế?"
Vạn Nhân Trảm không để ý tới gã, một lòng một dạ chỉ lo chạy đi hướng về phía chấm đỏ Hoà Ngọc, ra roi thúc ngựa, lướt qua trên đầu Eugene, thẳng tới chỗ Hoà Ngọc.
Eugene: "???"
Gã không thể tin được: "Vạn Nhân Trảm!! Con mẹ nó mày mù hả? Mang tao theo với!"
Vạn Nhân Trảm nửa ngày mới trả lời: "Mày cũng đâu phải không thể động đậy."
Eugene: "..."
Gã tức giận, thân thể chậm rãi hoạt động, tiến lên điểm đỏ phía Hoà Ngọc, không quên đề nghị: "Vậy Bạc Kinh Sơn mang tôi nhá, nếu anh muốn đi ngang qua tôi, tôi cứ đi kiểu này tới tối cũng không đến được..."
Nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2975613/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.