Vạn Nhân Trảm cười đến bay không vững, "Lạch cạch" rơi trên mặt đất, quay trái lật phải, vừa cười to, vừa cảm thán....
"Ha ha ha, Hoà Ngọc, mày cũng có hôm nay, trở thành thứ rất giống mày đấy, cực kỳ yếu! Nhưng mà rất đáng yêu, cực kỳ thích hợp với mày, ha ha ha."
Hoà Ngọc mặt không chút thay đổi, đôi mắt đậu đen nhìn gã: "Ồ, anh biến thành món đồ cũng rất thích hợp với anh, quả nhiên là kiếm."
Vạn Nhân Trảm biến thành một thanh kiếm.
Là một thanh đoản kiếm thoạt nhìn vô cùng sắc bén, tay cầm là màu đen, lưỡi kiếm xám bạc, có chút u ám nhưng cực kỳ sắc bén, không có tay không có chân.
Nghe vậy, Vạn Nhân Trảm di chuyển về phía Hoà Ngọc.
Một thanh kiếm trên mặt đất cũng không thể chuyển động tốt lắm, gã chỉ có thể xoay trái xoay phải, rất nhanh đã xoay tới bên cạnh Hoà Ngọc, chuôi kiếm kề sát thân thể đang nảy của Hoà Ngọc.
Vạn Nhân Trảm ngẩn người, lập tức cười khà khà: "Wow, Hoà Ngọc, xúc cảm của mày tốt thật, đáng tiếc bây giờ tao không phải người, không thể véo mày một cái."
Hoà Ngọc đen mặt.
Cậu hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận: "Không sao hết, tôi cảm thấy anh hiện tại cũng là người."
Vạn Nhân Trảm mờ mịt: "Ơ? Có ý gì?"
Bình luận: "Đồ ngốc! Hoà Ngọc đang mắng anh đó!"
Bình luận: "Đừng nói nữa, mị cũng muốn sờ Hoà Ngọc. Ha ha ha, với phó bản này bọn họ sẽ chơi thế nào đây, với trạng thái này làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?"
Bình luận: "Tôi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2975614/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.