"Phụt..." Vạn Nhân Trảm cười phá lên: "Ha ha ha, Bạc Kinh Sơn biến thành bánh xe, còn mày biến thành một chiếc mặt nạ. Mắc cười chết tao, vận may của chúng mày có vẻ hơi tệ đó."
Mặc dù Hoà Ngọc chế nhạo việc gã biến thành "thanh kiếm", nhưng ít nhất kiếm là vũ khí có thể sử dụng để chiến đấu.
Nào là cặp bánh xe.
Nào là mặt nạ loè loẹt.
Còn có bánh trôi trắng tròn tròn mềm mềm kia.
Không ai trong số họ tốt hơn ai cả.
Vạn Nhân Trảm cảm thấy đắc ý chưa từng có, ngạo nghễ cười lớn tiếng, cố gắng cho khán giả trên toàn vũ trụ thấy sự khác biệt rõ rệt giữa gã với các người Eugene vào lúc này.
Kể từ khi bước vào trò chơi, gã vẫn luôn ở thế "yếu", cuối cùng cũng được trở mình, chỉ hận không thể hát mừng.
[Bình luận: "Lần này anh ta có vốn liếng để đắc ý."]
[Bình luận: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn anh ta sẽ là lực lượng chiến đấu chính."]
Eugene: ".."
Bạc Kinh Sơn: "..."
Cả hai thực sự không hài lòng với hình dáng của mình.
Eugene vò tóc: "Chết tiệt, sao tao lại biến thành mặt nạ chứ? Hoàn toàn vô dụng, làm sao có thể sinh tồn, sao có thể chiến đấu đây?"
Bạc Kinh Sơn thở dài một tiếng, bánh xe rơi xuống đất, ánh lửa biến mất trở nên chút ảm đạm.
Hoà Ngọc cũng không thích ngoại hình của mình, nhưng cậu có thể dùng lý trí để phân tích: "Cho đến nay, đều để mọi người tranh đấu với nhau, thể hiện thực lực của mình, vì vậy tôi không tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2975616/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.