Eugene thấp giọng nói: "Cho nên, thật ra bọn họ cũng không thể phân biệt rõ ràng có phải là đồng loại của mình hay không?"
Nếu không thì tại sao lại căn cứ vào việc có ăn thịt để phán đoán có phải là đồng loại hay không?
Hoà Ngọc gật đầu: "Chắc là vậy, giống loài suy tàn, giống loài gì cũng có thể biến thành người mà người cũng có thể biến thành bất cứ giống loài nào, ngoại trừ biểu hiện bên ngoài, bản chất có thể là bất kỳ thứ gì."
Ví dụ như nói Vạn Nhân Trảm là kiếm, như vậy, bản chất của gã khẳng định không phải kiếm, có thể là người, động vật, thực vật.
Mà bây giờ người đứng ở nơi đó, ngoại trừ không phải người, thì cũng có thể là là bất kỳ thứ gì.
Vạn Nhân Trảm nghe mà đau đầu: "Như vậy thì quá hỗn loạn rồi!"
"Cho nên nó mới là giống loài suy tàn." Hòa Ngọc hơi cong môi: "Nước đục mới có thể mò cá, càng hỗn loạn càng tốt."
Vạn Nhân Trảm thấy cậu cười, có chút ngẩn ngơ.
Eugene cúi đầu, không thể tin: "Tại sao sao đột nhiên mày lại nóng lên? Kiếm còn có thể phát sốt à?"
Vạn Nhân Trảm: "..."
Cách đó không xa, người kia còn đang điên cuồng giải thích mình thật sự là "đồng minh" chứ không phải "quân địch", anh ta sụp đổ: "Chỉ là dạ dày của tôi không tốt, gần đây không muốn ăn thịt, mấy người thật sự đã hiểu lầm tôi! Tôi có thể phát ra tiếng thú rống, hơn nữa, tôi có bạn có thể chứng minh thân phận của tôi đó!"
Nghe vậy, mấy người vây quanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2975621/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.