Phong Hỏa Luân tiếp tục tiến lên.
Một lần nữa, bọn họ gặp phải một thành trì.
Lần này, bọn họ cũng định lách qua, nhưng sau khi nhìn thấy có thêm một đội ngũ thì lại ngừng lại.
Eugene có chút chần chờ: "Muốn đi xem một chút không?"
Bạc Kinh Sơn luôn nghe theo Hoà Ngọc, không mở miệng.
Vạn Nhân Trảm thì lại có chút muốn đi, tiếp lời: "Đi xem thử đi, lỡ như thật sự là người quen? Cũng có thể biết thêm một chút tin tức."
Hoà Ngọc chỉ nói: "Cẩn thận một chút."
Phong Hỏa Luân hoàn toàn thu hết ánh sáng lại, cẩn thận từng chút đến gần tường thành, nấp ở sau bức tường, vừa tránh né, vừa chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Vị trí này có hơi nguy hiểm...
Đội ngũ kia hướng đến gần cổng thành, trên tay cầm theo bốn món đồ bị cột, đối thoại với người ở cổng thành.
"Trở về rồi, bắt được cái gì? Quân địch ư?"
"Không phải, là đồ chơi."
"Cái gì?! Vậy mà là đồ chơi? Bây giờ còn có thể tìm ra đồ chơi à, không phải đã bị xử lý hết rồi sao?"
"Không biết xuất hiện từ chỗ nào, nhà vua đã nói rồi, luôn có vài con cá lọt lưới."
"Được rồi, mặc kệ nó, mang vào đây cũng phải chịu phận bị tiêu hủy."
Hai nhóm người nói chuyện.
Bốn thứ bị mang theo lần lượt là -
Cây Kéo, Cây Búa, Cây Xương Rồng, Dây Xích.
Cây Kéo: "Bọn tao không phải đồ chơi, thả bọn tao ra!"
Người kia cười lạnh: "Ha, chúng mày không phải đồ chơi thì là cái gì?"
Cây Kéo: "Bọn tao là con người."
"Con người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2975622/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.