Hòa Ngọc cười nhẹ, nói: "Chuẩn bị một trăm vạn, anh cả của anh sẽ thua năm trăm vạn. Chuẩn bị năm trăm vạn, anh của anh sẽ thua ba nghìn vạn. Chuẩn bị một nghìn vạn, anh của anh sẽ táng gia bại sản."
Vậy nên, tự mình lựa chọn đi.
Nói xong, Hòa Ngọc nhấc thùng đồ lên đi từng bước lớn về phía trước, không hề dừng lại.
Cậu đưa cho cậu ba ba sự lựa chọn. Ba sự lựa chọn này giống như một canh bạc, khiến cho lòng người ngứa ngáy, dù rõ ràng biết sẽ có bẫy, nhưng vẫn không thể khống chế được mà nghĩ... lỡ như thành công thì sao?
Đặt nhỏ được lớn, sẽ luôn có những người không kiềm chế được trước cám dỗ này.
Hòa Ngọc dùng chiêu "đánh bạc" ở mọi nơi, dùng với mọi người.
Khuôn mặt cậu ba tràn đầy sự bối rối.
Bình luận: "Tuy biết rằng Hòa Ngọc đang thả con săn sắt bắt con cá rô nhưng Thành Chiêu kiếm tiền quá nhanh còn trò này của cậu ấy quá chậm rồi."
Bình luận: "Đúng vậy, cậu ấy kiếm được tổng cộng là năm trăm vạn, đưa ra một trăm năm mươi vạn, vậy chỉ còn lại hơn ba trăm vạn, còn chưa bằng được số lẻ của Thành Chiêu ấy chứ."
Bình luận: "Cứ tiếp tục như vậy, Hòa Ngọc chắc chắn sẽ thua mất."
Đến tối, cậu ba lại gọi Hòa Ngọc. Vệ sĩ B bèn đưa người tới, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Vệ sĩ B đứng cách đó không xa, tiến gần tới chỗ của vệ sĩ A rồi liên tục cằn nhằn: "Cái tên ăn mày này được chiều chuộng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2976406/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.