Tại tầng một, tiếng thông báo vang vọng liên hồi:
[Chúc mừng ông Hứa khu xúc xắc cược một thắng năm, đặt cược hai mươi nghìn, lấy được tiền thưởng một trăm nghìn.]
[Chúc mừng ông Miller khu bài Poker, thắng một trăm nghìn một ván!]
[Chúc mừng...]
Những âm thanh này vang khắp tầng một đông đúc, nơi hầu hết là những người bình thường với tài sản dao động từ mười mấy nghìn đến mấy trăm nghìn. Một ván mà thắng một trăm nghìn! "Chúa ơi, tại sao người đó không phải là tôi?" Nhiều người thắng tiền như vậy, tại sao mình lại thua mấy nghìn chứ? "Lại lần nữa! Lần sau nhất định có thể thắng, người thắng một trăm ngàn nhất định là mình!"
Đám dân cờ bạc mắt đỏ hoe, họ nghĩ đủ mọi cách để thắng được tiền. Tuy nhiên, với bốn tấm sắt kia, họ không thể cướp giặt, cũng không thể giết người cướp của, càng không thể uy h**p người chia bài. Họ chỉ có thể dán mắt vào bàn, đặt từng chip, từng đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm.
"Lớn lớn, nhất định phải là lớn!"
"A, cái này mở ra nhất định phải là A."
Trong bầu không khí như vậy, tất cả bọn họ đều như bị điên cả rồi, đắm chìm trong ảo mộng, mê say không muốn rời đi.
"Ha ha ha!" Lại nghe thấy có người cười to, những người khác ghen tị nhìn sang.
Họ đắm chìm trong niềm vui tiền bạc, không ai chú ý tới có người thua sạch không còn tiền chơi tiếp, bị lôi ra ngoài. Đương nhiên, cho dù họ chú ý cũng sẽ không để ý. "Cũng không phải mình, tại sao mình phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2976553/chuong-878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.