Vạn Nhân Trảm trừng mắt: "Làm gì vậy? Mấy người không được phép xoa đầu nó!"
Eugene nghiêng đầu, cố ý khiêu khích: "Tụi tao xoa đầu Hòa Ngọc, liên quan gì đến mày?"
Vạn Nhân Trảm hét to vào mặt Eugene.
Hòa Ngọc không cho người khác xoa đầu mình nữa, trông thật khó coi.
Nhưng cũng bởi vì bị bọn họ cắt ngang, tâm trạng có phần trầm mặc yên lặng vốn có biến mất, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng.
Thành Chiêu đã rời đi, và họ vẫn phải tiếp tục thi đấu trên lưỡi dao.
Chừng nào còn sống, thì không thể chấp nhận số phận...
Lăng Bất Thần chậm rãi đi tới, ánh mắt lo âu, nhẹ giọng: "Hòa Ngọc, chúc mừng cậu còn sống."
Dứt lời, cậu ấy vươn tay ôm Hòa Ngọc vào lòng.
Chúc mừng cậu đã phá vỡ được quy tắc... Chúc mừng cậu đã đối đầu với kẻ đứng đằng sau giành chiến thắng…
Vạn Nhân Trảm đang mắng chửi Eugene: "???"
Tụi tao cùng lắm chỉ dám xoa đầu, đằng này mày lại ôm luôn cả nó?
Chết tiệt! Cứ thế lẻn vào, đồ nham hiểm!
Vạn Nhân Trảm không nhìn Eugene một cách u ám nữa, mà đổi lại là trừng Lăng Bất Thần.
Lăng Bất Thần chỉ ôm nhẹ một cái, chạm vào liền buông ra.
Hòa Ngọc hiểu lời cậu ấy, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không thắng, chỉ hòa thôi, nếu có thể đưa Thành Chiêu sống sót trở ra, vậy mới là thắng."
Nguyên Trạch cười khổ, giọng hơi khàn khàn: "Làm sao quy tắc hệ thống có thể giết được cậu? Cậu còn sống là tốt rồi, cuộc thi đấu này là cuộc tranh tài chỉ có một người được sống. Trong chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2977412/chuong-928.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.