Quỳnh hỏi Hòa Ngọc: "Tin tức trước mắt chỉ có nhiêu đây thôi, Hòa Ngọc, anh có tổng kết ra gì không?"
Hòa Ngọc gật đầu, lại lắc đầu: "Là có một vài tin tức, cũng có một vài suy nghĩ, nhưng mà, còn cần manh mối."
Nói đến đây thôi, rõ ràng, cậu lại chuẩn bị không nói rồi.
Cho dù tắt phát sóng trực tiếp, bọn họ cũng đang trong sự giám sát của hệ thống.
Cho dù mấy người vô cùng tò mò, lại cũng biết lợi hại, không có người hỏi thêm.
Hòa Ngọc đóng cuốn sổ lại, hơi cụp mắt, che giấu ánh sáng trong mắt. Suy đoán của cậu đã đến năm mươi phần trăm. Phần còn lại, cậu cần gặp được Ly Trạm, nói chuyện với Ly Trạm.
Phó bản tiếp theo, có thể gặp được anh không?
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp nào đó của khu vực tuyển chọn phía trước tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mọi người nhìn qua đó theo bản năng.
Gương mặt Bạc Kinh Sơn lạnh lùng, giơ dao Khuyết Nguyệt lên cao, mạnh mẽ chém xuống, đem theo luồng gió mạnh mẽ g**t ch*t toàn bộ người muốn vây giết anh ấy! Những người đó tin tưởng gián điệp mà không tin tưởng anh ấy, còn muốn vây giết anh ấy, vậy thì giết toàn bộ đi.
Một nhát đao ánh trăng lạnh lẽo gần như xé toạc màn đêm. Tay anh ấy giơ lên bổ đao xuống một nhát, trận chiến kết thúc, sau đó trở tay cho đao vào bao, vác ở sau lưng, mặt vô cảm đứng trên đỉnh núi, chờ đợi di chuyển thăng cấp.
Vạn Nhân Trảm nói thầm một câu: "Mẹ, ra vẻ chết đi được."
Eugene cắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2978427/chuong-1138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.