Khóc một hồi lâu cả hai cũng mệt mỏi, Diệp Nhị ôm lấy Diệp Nhất đưa lên giường ngủ.
Hai mắt của Diệp Nhất vẫn nhìn Diệp Nhị, luyến tiếc rời đi dù chỉ là một giây. Diệp Nhị xoa xoa đôi mắt khóc sưng đỏ rồi cười với nàng: "Cái mũi của ngươi đỏ hết rồi, thật xấu".
"Ngươi và ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân". Diệp Nhất ôm lấy cánh tay Diệp Nhị, mặt cũng áp lên trên. Tuy cánh tay của muội muội mảnh khảnh nhưng lại thực sự làm cho người ta có cảm giác an toàn, "Ngươi so với ta chỉ cao hơn một chút, thịt nhiều hơn một chút, bình thường lại ít nói, vì sao ta lại cảm thấy muội muội có một loại năng lượng rất là đặc biệt nhỉ?"
"Năng lượng gì?"
Diệp Nhất nhắm hai mắt lại: "Năng lực có thể khiến cho ta lòng ta lấy lại được bình tĩnh, ta nghĩ ta có thể ôm ngươi không động đậy mấy ngày mấy đêm cũng được".
Diệp Nhị sủng nịch khẽ gõ lên đầu của nàng: "Sao mà làm được, vừa rồi ôm ngươi như vậy thì làm sao có thể để cho ngươi bị tổn thương như thế được? Ngươi vừa gầy, hơn nữa vết thương của ngươi..." Lấy tay chỉ vào chỗ vết thương ngay bả vai của Diệp Nhất khoa tay múa chân, "Có đau hay không? Trong lúc dưỡng thương phải nhớ chú ý tới chế độ dinh dưỡng".
"Thấy ngươi thì ta cũng chẳng thấy đau gì hết, vết thương cái gì cũng hoàn toàn quên mất".
"Tiểu Nhất, sao có thể nói như vậy được".
"Muội muội, ngươi có biết không? Khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-dem-sanh-ca/2691510/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.