Kể từ khi Tống Nguyên làm mất giấy gói kẹo đến nay, đã hơn hai tháng y không gặp Văn Dã.
Vào một buổi sáng ẩm ướt nọ, Tống Nguyên đã nhắn tin hỏi Văn Dã về cái chảo rán cá bơn ở đâu, hai tuần trôi qua mà Văn Dã vẫn không hồi âm. Tống Nguyên chẳng bận tâm, vì y cũng không thèm ăn cá bơn lắm, cũng chẳng quá cần dùng đến cái chảo đó.
Ngày thứ ba sau khi Văn Dã đi Kiềm Thành, Tống Nguyên nhận được một bưu phẩm, trong phong bì màu nhạt có một thẻ ngân hàng, góc trái dưới là tên viết bằng tiếng Anh của y. Sau khi Thẩm Phong kiểm tra và báo lại số tiền, Tống Nguyên lập tức hiểu ra - số tiền y đã chuyển cho Văn Dã, anh đã hoàn trả nguyên vẹn.
Tống Nguyên ngồi trên xe, mắt nhắm nghiền, kéo lỏng dây an toàn đang đè lên ngực, khó nhọc hít một hơi. Trong xe quá im ắng, có lẽ nhận ra điều gì đó, tài xế liếc nhìn y qua gương chiếu hậu rồi khẽ hỏi y có khỏe không. Có thể là không khỏe thật, nhưng chẳng biết khó chịu ở đâu, có lẽ là dạ dày, nhưng cũng có thể không phải, Tống Nguyên không biết trả lời thế nào, nên đành im lặng.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần như một bộ soap opera tua nhanh, đèn đỏ ở ngã tư bấm nút tạm dừng, Tống Nguyên nhìn ra ngoài. Cả bầu trời một màu xanh xám mờ mịt, các cửa hàng đang chuẩn bị mở cửa, tấm rèm cuốn của cửa sổ trưng bày đối diện y được kéo lên, bên trong là một ma-nơ-canh mặc áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984719/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.