Tống Nguyên quen biết Văn Thuật từ rất lâu, y biết Văn Thuật có một người em trai, nhưng phải đến năm cấp ba y mới gặp mặt đối phương.
Ngày Tống Nguyên gặp Văn Dã, nắng gay gắt đến nỗi không khí cũng như đang bốc cháy.
Khai giảng đã gần một tuần, nhưng Tống Nguyên vẫn chưa thấy mặt Văn Dã lần nào. Bởi vì hầu như ngày nào tên kia cũng gục xuống bàn ngủ. Văn Dã người cao, có lẽ không muốn tự làm khó mình, hai chân dài cứ thoải mái giang rộng, đung đưa va chạm vào ghế của y.
Tống Nguyên ngoảnh lại, thấy mái đầu xù xì của cậu nam sinh, những lọn tóc không được chải chuốt kỹ càng có phần rối bời, vài sợi ngoe nguẩy dựng đứng.
"Này bạn." Tống Nguyên cụp mắt nhìn những ngón tay thẳng tắp của cậu nam sinh sắp chạm vào lưng mình, khẽ nói: "Phiền cậu thu chân với tay lại được không?"
Những lọn tóc dựng đứng hơi run lên, rất khẽ, hầu như không thể nhận ra.
Tống Nguyên quay lại, nhưng phát hiện những ngón tay vốn còn cách y một khoảng giờ đã chắc nịch chọc vào lưng y. Hơi ấm xuyên qua lớp vải mỏng manh chạm vào da thịt, độ nóng khô ráp lưu lại trên lưng y rất lâu, Tống Nguyên sững người.
Y cầm bút, một lần nữa quay người.
Người vẫn luôn gục xuống bàn không biết từ khi nào đã ngồi thẳng dậy, ngẩng cằm, mắt nheo lại thành một đường vì bị ánh sáng làm cho chói, trên má còn vài vết hằn đỏ nhạt. Tống Nguyên ngớ ra, có lẽ y đã phải mất gần chục giây để chấp nhận khuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984757/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.