Tôi gặp rất nhiều người, có hàng tốt hàng kém, có hàng có tiền có hàng không, vì vậy tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay. Tôi có hai quy tắc, một là không lừa người thật thà mà trọng tình trọng nghĩa, hai là không lừa người còn mưu mô, lả lướt, đẹp đẽ hơn cả tôi! Một nụ cười, một cái nhíu mày của vị công tử ban nãy đẹp tuyệt vời, lả lướt hơn tôi nhiều, quả thật không nằm trong phạm vi tôi kinh doanh! Hôm nay bà chủ dẫn nhầm “hàng” rồi!
Tôi lại chạy một mạch đến rừng cây đắng sau núi, bỗng dưng có một tia sét đánh ầm xuống, trời mưa to, hạt mưa rơi lộp độp. Tôi không mang ô, chỉ đành chạy đi trú tạm dưới gốc cây tán lá rậm rạp.
Đầu xuân trời hơi lạnh, mưa làm ướt hết quần áo, tôi lạnh đếm mức run lập cập, chảy cả nước mũi, khăn tay thì không biết rơi ở đâu rồi. Nhìn xung quanh không thấy có người, tôi bèn lấy tay xì nước mũi, xong bôi lên cành cây khô. Vừa ngẩng đầu lên, chẳng ngờ thấy ngay tên thư sinh ban nãy!
Tôi 囧! Ngón tay cũng dính luôn vào cành cây!
Không biết tên thư sinh đó đến từ lúc nào, hắn cầm một cái ô giấy màu trắng, đứng trên cành cây nghiêng nghiêng bên trên, nhìn tôi chăm chú, tóc đen nhánh phất phơ, áo trắng không nhiễm chút bẩn...
Tôi ngượng ngùng nở nụ cười, hắn giơ ra một chiếc khăn tay một cách tự nhiên, nói: “Lý tiểu thư, lúc nãy cô chạy nhanh quá nên làm rơi!”
Tôi: “...”
Hắn phi thân bay nghiêng xuống mặt đất, ô xoay tròn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-nay-kho-xoi/94937/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.