Thanh Vinh ôm bé gái trong ngực, trừ bỏ nhìn nàng như vậy, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì.
Thị nữ phụ trách chi phí cho cuộc sống hành ngày của A Thúy dò hỏi Linh Khuê có nên chuẩn bị một phòng dành cho trẻ nhỏ. Linh Khuê nhìn dáng vẻ quân thương giờ giống như tâm thần hạng nặng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đến phòng quân thượng chuẩn bị hết đồ dung sơ sinh.”
Thị nữ nhận lệnh lui ra, không lâu liền quay lại hổi bẩm đã chuẩn bị tốt.
Linh Khuê gật gật đầu, đi đến bên cạnh Thanh Vinh. Cung lính khom người đang muốn mở miệng, lại thấy biểu tình của quân thượng nhà mình đột nhiên trở nên thập phần phức tạp: Đầu tiên là nghi hoặc, tiếp theo lại có điểm khinh ngạc, rất nhanh, kinh ngạc chuyển biến thành vui vẻ khôn cùng.
Linh Khuê tuy rằng không hiểu, nhưng có dự cảm trong tâm hồn mình có thứ gì đó muốn vỡ vụn.
Thanh Vinh trên mặt còn vương ý cười, quay lại nói với Linh Khuê nói: “đi đem bồn tắm chuẩn bị tốt.”
Linh Khuê nhìn xuống tay áo quân thượng, quả nhiên trên cánh tay áo màu vàng hồng được may từ vải vóc thượng hạng dính một mảng nước thẫm màu. hắn cẩn thận hồi tưởng lại, mười phần khẳng định chính mình vừa rồi bắt gặp vẻ mặt vui sướng của quân thượng không phải là ảo giác.
Yên lặng rời khỏi cửa, Linh Khuê che ngực lại, bên trong thức sự như có gì đó vĩnh viễn vỡ vụn.
**
A Thúy sau khi tè ra quần liền tỉnh dậy.
Nàng ban đầu chỉ là không thoải mái cựa quậy, mơ mơ màng màng ngơ ngác chuyển động. thật ra đa số mọi người khi còn nhỏ đều từng đái dầm, nàng cũng không phải ngoại lệ, thật nhanh mà, nàng trong đầu vừa có một chút ý thức, lập tức nhận ra được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-ngay-song-chung-voi-muoi-khong/329094/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.