Bạch An Túc mang tâm tình mệt nhọc đi bày các món ăn ra bàn, chỉ là những câu nói ngày thường như gọi Đình Vĩ xuống ăn cơm bây giờ lại không thể tự nhiên nói ra như trước nữa... Bản thân giống như chỉ muốn trốn tránh khỏi anh thật xa, nhưng mà chuyện riêng không thể nhập chung vào chuyện tư được, cho nên cậu đành phải nhắm mắt đi đến chỗ người kia đang ngồi, giọng nói nhẹ nhàng phát ra
- Đình Vĩ... Em.. Em nấu cơm xong rồi, anh ăn đi... En lên phòng đây
Bạch An Túc vừa dứt lời thì lập tức xoay người bước đi. Chỉ để lại một mình anh với con mắt đỏ ngầu, hiện lên tơ máu, miệng gầm gừ
- Mẹ kiếp...
Bạch An Túc vừa lên đến nơi thì mọi sự đau lòng đều vỡ ra hết, cậu không dám khóc to... Chỉ sợ anh nghe thấy mà hiểu lầm, cho nên chỉ có thể lặng lẽ nằn ở trên giường tiếp tục khóc... Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thất tình là gì? Vì một người mà đau đến như thế nào?
Cốc! Cốc! Cốc
Qua ba mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên... Giọng nói trầm thấp mang chút mệt mỏi của Lưu Đình Vĩ phát ra
- Bạch An Túc... Xuống ăn cơm đi, hôm nay tôi không muốn ăn
Bạch An Túc ở trong phòng đều nghe rõ những lời anh nói, nhưng mà cậu không muốn trả lời, chỉ có thể chọn cách im lặng.. Qua một lúc lâu, Lưu Đình Vĩ không nghe tiếng người hồi đáp cũng lập tức xoay người bỏ về phòng của mình
Buổi tối hai tâm tình mang không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-la-khi-gap-em/2583656/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.