Chương 47
Tầm mắt Tiêu Yến Tranh dời khỏi mặt con gái thì lập tức quay về vẻ lạnh lùng, cho nên đối mặt với nụ cười lấy lòng của Lâm Dĩnh Trinh, hắn vẫn lạnh như băng, chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Dọc đường đi Tiêu Yến Tranh chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn con gái từ gương chiếu hậu. Khi lần thứ ba hắn thấy Lâm Dĩnh Trinh mỉm cười nhìn hắn trong gương, hắn không nhìn ra phía sau nữa. Hắn vẫn nhớ cái kiểu cười đó của Lâm Dĩnh Trinh, trước đây mỗi khi cô ta muốn xin điều gì thì đều cười như vậy. Nhưng bây giờ thâm ý đằng sau nụ cười đó là gì, hắn không biết.
Thật ra từ tối hôm qua, khi nhận được điện thoại của Lâm Dĩnh Trinh, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ rốt cuộc cô ta tìm hắn có mục đích gì? Thật sự là con gái muốn gặp ba sao? Nhưng trừ điều này ra, hắn không tìm được lý do gì.
Lâm Dĩnh Trinh đã từng coi thường hắn, tổn thương lòng tự trọng của hắn, tất cả những điều đó hắn còn nhớ rất rõ, nhưng hắn kiềm chế không nghĩ đến những chuyện này, huống chi bây giờ hắn còn có cô con gái đáng yêu thế kia, không cần phải nhớ lại những vết thương đó.
Nếu như nói Lâm Dĩnh Trinh có mục đích khác, hắn cảm thấy khả năng không lớn! Hắn so với hai năm trước vẫn nghèo như thế. Còn về gia thế của hắn, chắc Lâm Dĩnh Trinh không có cơ hội biết được. Chuyện này vốn dĩ rất ít người biết, cho dù hôm nay hắn có đi cùng cha mẹ một vòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-mong-muon-thu-linh-lung/1981434/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.