Phó Dục Ninh nằm trên giường, cô cảm giác tim mình vẫn còn đang đập kịch liệt bèn chui xuống tấm chăn thật dày đang đắp, che đi hơn phân nửa gương mặt. Cố Trường An đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ co ro của cô, anh bước nhanh vài bước, đặt túi chườm nóng vào trong chăn.
" Có lạnh không ?" Anh hỏi cô.
Phó Dục Ninh vội vàng lắc đầu, đôi chân lạnh buốt đặt lên túi chườm nóng sưởi ấm. Vừa rồi vì cô quá sốt ruột nên quần áo không mặc kín, chân còn mang đôi dép lộ gót chạy ra gặp anh. Vào trong nhà mới lạnh cóng đến mức toàn thân run rẩy, Cố Trường An phát hiện ra kiên quyết nhét cô vào chăn, rồi đi đun nước sôi rót vào túi chườm nóng cho cô. Nhìn chóp mũi cô bị cóng đỏ ửng, anh đưa tay che kín nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lòng bàn tay ấm áp khiến cô không nhịn được cọ cọ vào, sau đó lại rụt vào chăn. Điệu bộ quấn quít này khiến vẻ mặt Cố Trường An dịu dàng hơn, đổi bàn tay khác ôm mặt cô, tiếng anh khẽ khàng.
" Tới khi nào ?"
" Trưa hôm nay."
" Đi tàu có mệt không ?"
" Không mệt." - Phó Dục Ninh nói - " Em từ nhà ngoại đi tàu đến, cách đây không xa."
" Đón năm mới ở nhà ngoại à ?"
" Hết năm mới đến, ở sắp nửa tháng rồi."
Thảo nào, nửa tháng trước anh nhận được thư cô, trong thư cô viết tết sẽ về nhà ngoại, nhưng không nói nhà ngoại ở đâu và đi bao lâu. Bây giờ nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-ngot-ngao/2533161/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.