"Hay là cậu hôn tôi một cái? Tôi thấy cái đó có hiệu quả hơn."
---
Mũi đao cắm sâu vào bả vai, đâm chính xác vào vết thương cũ của Tần Mạc, sắc mặt anh tái nhợt, đưa tay nắm chặt lưỡi dao, máu tươi theo lưỡi dao chảy xuống. Lạc Bàn không màng đến đau đớn ở chân, lao thẳng về phía gã đàn ông, đẩy hắn lùi lại hai bước, áp hắn ngã vào giá treo quần áo.
Cậu giơ dao định đâm thẳng vào tim hắn, nhưng gã đàn ông buông đao và dùng hai tay chặn lại, rồi lật người đè Lạc Bàn xuống dưới, có ý đồ bỉ ổi muốn đưa tay chạm vào mặt cậu. Đột nhiên, cổ hắn lạnh toát —
Cột máu từ vết thương ở cổ gã phun trào, Tần Mạc đẩy gã đàn ông sang một bên rồi đỡ Lạc Bàn đang nằm trên đất dậy, cả hai vừa thở dốc vừa ngồi xuống góc tường cách xa khỏi vũng máu.
"Sau này tôi không dám nói bậy nữa," Tần Mạc cởi áo, nửa người bị máu nhuộm đỏ, "Ai mà ngờ thật sự bị đâm chứ."
Vết thương vẫn đang chảy máu, may mà anh cản kịp, nếu không đã bị đâm xuyên qua. Lạc Bàn nhíu chặt mày, lấy nửa cuộn băng gạc còn lại đưa cho Tần Mạc.
Trong lúc này, Tần Mạc vẫn không quên chiếm chút tiện nghi, thản nhiên chỉ vào vai mình: "Tôi không với tới, cậu làm đi."
Lạc Bàn không tranh cãi với anh, làm thì làm, ai mà không biết làm chứ.
Chỉ là tay nghề của cậu không tốt, băng bó trông không đẹp mắt lắm, nhưng may sao cũng băng được vết thương, không lãng phí gạc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556173/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.