"To không?"
---
Lạc Bàn cứ một mực muốn anh đi, không thèm để ý những lời mình nói ra có làm tổn thương người khác hay không."
"Để ở lại đây."
"Được." Tần Mạc gật đầu, đứng dậy lau dao, rồi gọn gàng xếp chăn lại, "Cậu ở lại đợi nhớ cẩn thận."
Anh cài con dao ngắn vào thắt lưng, cẩn thận dặn dò:
"Ban ngày cố gắng kéo rèm lại, buổi tối thì đừng để ánh sáng lọt ra ngoài. Cái đèn này và mấy quả dại tôi để lại cho cậu, còn ít cồn, nhớ thay thuốc. Khi quay về căn cứ, cứ đi thẳng về hướng nam, hướng tới tháp tín hiệu. Nếu thấy trực thăng, chạy ra nơi nào trống trải, tìm cách để người trên đó nhìn thấy cậu."
Tần Mạc nói liền một mạch, Lạc Bàn cứ chăm chú nhìn anh mà không chớp mắt, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Đến khi anh nói xong câu cuối cùng, cậu bỗng quay đầu đi, ngay cả chứ "ừm" cũng chẳng buồn đáp.
Cậu hít một hơi, bỗng nhiên cảm thấy cái chăn cũng trở nên chua chát.
Rõ ràng là thuận theo ý mình, nhưng tại sao trong lòng lại không thoải mái chút nào.
"Tôi đi đây, cậu tự bảo trọng."
Nói xong, Tần Mạc xoay người đi thẳng ra cửa mà không ngoảnh lại. Tiếng bước chân dần xa, Lạc Bàn căng tai lắng nghe, đến khi không còn nghe thấy gì nữa, cậu liền nhảy khỏi giường, nhào đến bên cửa sổ. Bên ngoài trời mưa càng lớn, qua lớp kính, cậu nhìn bóng lưng của Tần Mạc, cho đến khi bóng dáng đó rẽ vào con đường nhỏ và biến mất.
Đi thật rồi.
Cậu có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556174/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.