"Anh thích gặm môi người khác đến thế sao?"
---
Lạc Bàn: "Cái gì mà thấy hay không thấy?"
Tần Mạc thở dài, đứng dậy kéo rèm cửa sổ, ngồi xuống cởi cúc áo của người nằm trên giường. Trong ánh mắt ngơ ngác của Lạc Bàn, anh lột áo cậu xuống.
Tần Mạc: "Đừng có che mấy cái mụn nước đó nữa, nằm sấp xuống để tôi xem nào."
Phần thân trên không còn che đậy, làn da trắng trẻo cùng những cảnh sắc phía trên hiện rõ mồn một. Lạc Bàn hơi đỏ mặt, lật người nằm sấp xuống giường, úp mặt xuống,
"Sao mà trầy xước hết cả này..." Tần Mạc cúi người kiểm tra, có vài chỗ mụn nước đã vỡ, có lẽ do áo quá chật nên đã cọ xát, trông như đã xuất hiện một khoảng thời gian, Lạc Bàn không hé răng, anh cũng không biết, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
"Cậu có cái miệng mà không biết nói hả?", anh lấy bông gòn, dùng nhịp cẩn thận lau sạch, miệng vẫn cằn nhằn không ngớt:
"Vỡ sao không biết nói sớm? Nếu bị nhiễm thứ gì bẩn vào, lúc đó tôi muốn cứu cậu cũng cứu không nổi."
Lạc Bàn: "Không cứu được thì thôi."
Nghe vậy, Tần Mạc giơ tay vỗ lên sau đầu cậu một cái, nghiêm túc trách mắng:
"Cậu nói chuyện kiểu gì thế? Tổ chức dạy cậu như vậy hả?"
Nói xong, Tần Mạc có chút hối hận. Thực ra trong tình huống không chắc chắn, không tiến hành cứu trợ cũng là điều Tống Tụ Bình từng dặn dò.
Tần Mạc nói: "Chỉ huy Tống già rồi, tư tưởng không còn theo kịp nữa. Từ giờ nghe tôi."
Trong hộp y tế còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556175/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.