"Tiểu Lạc, giờ chúng ta phải làm gì? Chết cùng ngày cùng tháng cùng năm sao?"
---
Các đội viên trên mặt đất vội vàng lao về phía những cánh cửa ngầm. Khi Tần Mạc cõng Lạc Bàn đến căn phòng có cánh cửa ngầm, một đám người đã chặn kín lối vào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!"
"Chết tiệt, cửa bị khóa rồi, đang cố mở đây."
"Mở được rồi!"
Đội viên gần cửa nhất dùng dây thép mở khóa, nhưng vẫn không đẩy được cửa ra.
"Chết tiệt, cửa không đẩy được!"
Tần Mạc cảm thấy lòng nặng trĩu, một dự cảm chẳng lành tràn ngập trong anh.
Bọn họ đã bị người khác tính kế.
Mà kẻ đó, rất có khả năng chính là tên nội gián vẫn chưa bị tìm ra.
Khóa cửa này tám phần đã bị người động tay chân, đợi đến lúc họ nghĩ ra cách mở cửa thì e rằng lũ xác sống đã tìm đến đây.
Tần Mạc nói: "Cửa này không mở được nữa, đừng phí thời gian ở đây."
Anh bỏ lại một câu rồi bước ra khỏi phòng, chạy về phía cầu thang, định leo lên tầng thượng để tránh.
Cả căn cứ nhanh chóng rối loạn như nồi cháo, số lượng người sống và xác sống chênh lệch quá lớn. Kho vũ khí lại bị hủy hoại hoàn toàn, chỉ với cung nỏ và súng hiện tại, họ chẳng có cách nào chống trả.
Những người dưới tầng hầm bị cô lập với bên ngoài, tiếng gõ cửa ầm ĩ. Cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng động và chạy về phía lối đi, nhưng ngay lúc đó, tiếng hét thảm vang lên từ bên ngoài.
Các đội viên định mở cửa bỗng khựng lại, tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556178/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.