"Nhưng cơ thể không biết nói dối đâu... Có vẻ cậu cũng có cảm giác với đàn ông đấy."
---
Tại sao?
Làm gì có nhiều lý do đến thế, chỉ là sợ anh chết chìm trong biển thôi.
Lạc Bàn: "... Sợ anh chết chìm."
Lý do rất thẳng thắn, nhưng Tần Mạc không thích nghe.
Tần Mạc: "Tôi có chết chìm thì liên quan gì đến cậu? Cậu không sợ cứu không được rồi mình cũng mất mạng theo, từ một người chết thành hai sao?"
Lạc Bàn quay mặt đi, giãy ra khỏi Tần Mạc, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Tôi đâu có nghĩ nhiều đến thế..."
Tần Mạc: "Nếu cậu sống hay chết tôi không quan tâm, thì sao cậu phải lo lắng cho sống chết của tôi?"
Lạc Bàn trong lòng rối như tơ vò, một bên muốn giữ khoảng cách đúng đắn giữa những người đàn ông bình thường, một bên lại không thể ngăn bản thân lo lắng cho sự an toàn của Tần Mạc.
Thật là mâu thuẫn.
Trong chuyện tình cảm, Lạc Bàn đúng là kẻ đầu óc gỗ đá, nếu để cậu tự suy nghĩ thì chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Tần Mạc thấy không thể nói lý lẽ với cậu, quyết định dùng hành động để chứng minh tất cả. Một tay anh ôm lấy đầu Lạc Bàn, tay kia đặt lên lưng cậu, kéo mạnh về phía mình.
Môi mềm bất ngờ chạm vào nhau, Tần Mạc cũng không phải là người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ dựa vào chút ít học được từ hình vẽ trong tạp chí và mấy mẩu chuyện của bọn trẻ con yêu sớm trên đảo Mạt Lị mà từ từ mò mẫm.
Nụ hôn đến quá đột ngột,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556179/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.