"Đàn ông không nên đối xử tốt với đàn ông, như vậy rất kỳ quặc."
---
Lạc Bàn: "... Tôi no rồi."
Tần Mạc: "Mẹ nó."
Anh thuận thế ngồi xuống giường Lạc Bàn, một tay chống lên mép giường, nhìn xuống người đang nằm trên giường, giọng điệu cứng rắn:
"Không muốn ăn thì nói với tôi, tôi đâu có banh miệng cậu nhét vào đâu, đừng có lẳng lặng vứt đồ ăn như thế, mẹ nó cứ làm như cô vợ nhỏ giận dỗi vậy, có miệng thì phải nói, biết chưa."
Lạc Bàn thật sự không biết, dù sao thì trong tư tưởng của cậu, giữ im lặng có thể tránh được nhiều vấn đề, nhưng ở chỗ Tần Mạc, tư tưởng này dường như không dùng được, vì cậu đã nhiều lần thất bại.
Lời vừa dứt, hai người lại rơi vào một cuộc đối đầu vi diệu, không ai muốn nhượng bộ trước, cứ nhìn chằm chằm nhau một hồi lâu, Tần Mạc mới dần nhận ra rằng mình có vẻ hơi bốc đồng, đứng dậy đi vài bước, vò đầu hai cái, sau đó cầm quả trứng trên bàn nhét vào túi đeo chéo, định để dành sáng mai cho mình.
Tần Mạc: "Cậu thích ăn gì? Hay để mai tôi đổi món khác cho cậu? Thức ăn ở căn tin chúng ta có hạn, bánh hành có được không?"
Lạc Bàn không biết phải trả lời sao, dù sao trong suy nghĩ của cậu, giữa những người đàn ông với nhau không cần phải tặng thức ăn. Cậu tự nhủ không được nhượng bộ, phải bảo vệ danh dự của một thẳng nam sắt thép.
Nhưng nhìn Tần Mạc có chút đáng thương, cậu miễn cưỡng nói:
"Cảm ơn, tôi không ăn."
Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556181/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.