"Không liên quan đến anh."
---
Lạc Bàn không nghĩ rằng đây là lý do khiến Tần Mạc giữ cậu lại với tư thế kỳ quặc này. Cậu mơ hồ nhận ra Tần Mạc có ý đồ không tốt với mình, nhưng không nghĩ rằng chuyện này liên quan đến cậu.
Dù gì thì cậu cũng đâu có đồng ý chuyện gì.
Lạc Bàn: "Anh quản được sao?"
Tần Mạc: "Tất nhiên là quản được chứ! Nếu cậu thân thiết với cô ấy, chẳng may một ngày nào đó cô ấy gặp nạn khi thực hiện nhiệm vụ, ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, mà tâm trạng bị ảnh hưởng thì trạng thái cũng bị ảnh hưởng, trạng thái bị ảnh hưởng thì hiệu suất khi cậu làm nhiệm vụ cũng giảm đi, hiểu chưa? Là đội trưởng, tôi phải ngăn chặn hành vi này từ gốc rễ.
Tần Mạc vừa trách móc cậu vừa tự phê bình bản thân trong lòng. Rõ ràng anh vốn là một người phong lưu tiêu sái, vậy mà giờ đây lại thích đi lo chuyện bao đồng.
Lạc Bàn không biết nói gì trước cái suy nghĩ kỳ lạ của Tần Mạc, chỉ đưa tay đẩy anh một cái, nhưng không đẩy được.
Lạc Bàn: "Một lát nữa phải tập trung rồi."
Tần Mạc nhìn thời gian trên đồng hồ, còn mười phút.
Anh đành buông tẩy thả Lạc Bàn ra, nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
"Tối mai đến lượt chúng chúng ta trực ở kho quân khí, đừng quên."
Lạc Bàn: "Không phải tôi với Hạo Tử à?"
"Tôi đổi ca với Hạo Tử rồi," Tần Mạc tự tin nói, "Không được sao?"
Lạc Bàn hỏi thừa, anh muốn đổi ca thể nào thì đổi, dù sao trực với với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556180/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.