"Đừng đi, ở đó nguy hiểm!"
---
"Ào—"
Tần Mạc bị kéo ra khỏi mặt nước, ho sặc sụa không ngừng. Phổi anh cuối cùng cũng tiếp xúc với oxy, bắt đầu hoạt động trở lại. Nước biển tích tụ trong khí quản và phổi trào ra từ mũi và miệng. Lúc này anh mới nhận ra rằng mình không phải đang mơ. Tần Mạc mở mắt, nhìn thấy Khúc Thành Lâm đã lên đến thuyền, nắm mạnh áo anh kéo lên.
Trong cơn mơ hồ, Tần Mạc nhớ đến "Diêm Vương" đã cứu mình. Đầu óc anh nhanh chóng hoạt động, nhận ra gương mặt quen thuộc ấy, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng xung quanh lại không thấy bóng dáng người đó đâu. Vì vậy, anh bám chặt vào mạn thuyền, mặc cho Khúc Thành Lâm ra sức kéo, nhưng vẫn không muốn lên thuyền.
Tần Mạc hỏi: "Cậu ấy đâu rồi?!"
Hoa Bạch Anh giương nỏ giết một con xác sống đang tiến gần đến Tần Mạc, lảng tránh câu hỏi này, dứt khoát nói:
"Không thể ở lâu dưới nước, cậu lên thuyền trước đã."
Tần Mạc cứng đầu đáp lại: "Lão tử không lên!"
Anh định lặn xuống nước lần nữa, nhưng ngay khi quay người lại, một cái đầu thò ra từ dưới nước.
Lạc Bàn toàn thân ướt sũng, tóc bết vào trán, đưa tay lau mặt rồi nhẹ nhàng trèo lên thuyền.
Hoa Bạch Anh và Khúc Thành Lâm hỏi đồng thanh: "Giờ cậu có lên không?"
Tần Mạc lẩm bẩm: "... Tôi không phải là lão tử*, cậu ấy không lên thì tôi lên."
*"老子" (Lão Tử) là một cách nói thường dùng để chỉ "bản thân tôi" theo lối xưng hô ngông nghênh.
Trên bờ, Hạo Tử,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556184/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.