Sáng hôm sau Nhâm Thạch 8 giờ sáng mới lết xuống giường, tối hôm qua vì không thích chật chội, cậu đã tống hết bọn Phùng Hạo đi, thật sự mấy người bọn họ cũng chả có nơi nào để đi, chắc lại lang thang đâu đó cả đêm.
Một người cậu còn có thể chấp nhận, tận một đám ngựa đực chui rúc trong một cái ổ còn ra thể thống gì nữa, tuy bọn hắn đã quen rồi nhưng Nhâm Thạch lại không thể, kể cả mùi hoocmon nồng nặc trên người bọn họ nữa.
Nhâm Thạch mới sáng sớm bị đánh thức bởi cuộc gọi điên loạn của Phùng Hạo, khi nghe xong Nhâm Thạch mặt mày nhăn nhó tỉnh cả người.
/Thuần Nhã mẹ của gã mặt lạnh đến rồi, giờ đang đứng trước cửa, bọn em có đuổi thế nào cũng không đi, Lão Đại làm sao đây?/
Một Thuần Nhã cao quý như vậy lại tìm tới tận nơi này, cũng quá thụ sủng nhược kinh rồi, Nhâm Thạch hồi lâu mới tiếp thu được, bà ta đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Nhâm Thạch bật dậy, tìm đại áo mặc, bản thân mặc quần đùi ngắn, bàn tay như thói quen vùi vùi đầu tóc dài tán loạn, không hề để ý bản thân mình nhìn bần cùng thế nào, lết dép mở cửa.
Thuần Nhã phía ngoài cánh cửa đơ người ra một lúc, một lác sau mới tránh nhìn vào Mạc Đường Chấn không ngờ nó lại không để ý tới mặc mũi như vậy, khẽ nói: "Mẹ vào được không?"
Nhâm Thạch tránh mình qua một bên, ý chỉ mời Thuần Nhã vào, khuôn mặt chẳng có tia cảm xúc gì.
Mấy người Phùng Hạo phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/1655484/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.