Mục Niệm nhảy phắt lên, trốn sau ghế sô pha, thò mặt lấp ló nhìn Cao Trữ Mộc đầy cảnh giác.
Uông Trữ Hạ choáng váng, bước đến hỏi.
“Niệm Nhi, con làm sao vậy? Sao không chào dì Trữ Mộc?”
Nghe thấy tiếng mẹ, bé như giật mình tỉnh táo, nén sợ hãi vào lòng, chạy bình bịch đến bên cạnh Uông Trữ Hạ, dang hai tay ra bảo vệ.
“Không được bắt nạt mẹ Hạ Hạ! Dì phù thủy đến đây làm gì? Con bảo ông Quách sang hàng xóm mượn con chó về cắn dì đấy.”
Uông Trữ Hạ và Cao Trữ Mộc chết đứng trước lời đe dọa của Mục Niệm.
Uông Trữ Hạ ngồi xuống, kéo bé vào lòng, thủ thỉ nói.
“Niệm Nhi. Dì Trữ Mộc không phải phù thủy. Mẹ cũng không bị bắt nạt, con hiểu lầm dì Trữ Mộc rồi. Dì Trữ Mộc là chị gái của mẹ. Niệm Nhi không nên ghét dì.”
Mục Niệm nhíu mày nhìn mẹ, không chịu tiếp thu thông tin mới này.
Cao Trữ Mộc phức tạp nhìn Mục Niệm. Bé không còn là đứa bé đỏ hỏn nằm trong tay cô, bây giờ đã cao hơn trước, gương mặt bớt vẻ non nớt và giọng nói sắc bén đầy gai góc. Chị ta thận trọng đến gần, ngồi xổm xuống, cẩn thận hỏi.
“Mục Niệm rất sợ dì?”
Bé bặm môi hồi lâu mới thấp giọng nói.
“Để bảo vệ mẹ Hạ Hạ, con sẽ hết sợ.”
“Dì không bắt nạt mẹ Hạ Hạ, dì hứa.” Cao Trữ Mộc gượng cười, không thể chối bỏ quá khứ chị ta từng rất tàn nhẫn với đứa trẻ này, ăn năn trong lòng chị ta là thật lòng.
“Mục Niệm, dì muốn xin lỗi con.
Ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-phuc-hon-cua-muc-tong/1293178/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.