Thái độ khó chịu của Uông Trữ Hạ làm Mục Anh Húc nghi ngờ nhìn cô. “Ai khiến em tức giận? Sáng sớm mà sắc mặt tệ như vậy?”
“Không có gì.” Uông Trữ Hạ giấu biển, cô không muốn Mục Anh Húc biết Hứa Cao Lãng vừa rời đi. Cô sợ những lời chất vấn và càng không muốn giải đáp các câu hỏi.
Trong phòng khách, Uông Trữ Hạ đặt tách cà phê xuống trước mặt anh, liếc nhìn Mục Niệm loay hoay trong lòng anh, hơi lo lắng bé sẽ phàn nàn chuyện xảy ra trong bữa ăn sáng.
“Thật hoài niệm cà phê em pha.” Cầm tách cà phê trên tay, Mục Anh Húc nhìn vào thứ nước sóng sánh bên trong, cảm thán. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng cô bằng sự chân tình rất thật.
Chân tay Uông Trữ Hạ ngọ nguậy không yên, thật may có Mục Niệm phá vỡ không khí kỳ lạ này. Giọng bé thận trọng. “Bố đến đón con về nhà à?”
“Đúng!” Anh gật đầu hỏi. “Làm sao cái mặt chù ụ thế này? Mục Niệm không muốn về nhà với bố sao?”
Bé gật đầu rồi lại lắc đầu, đặt câu hỏi rất ngây thơ. “Bố không đón mẹ cùng về sống với bố à? Tại sao chỉ đón con?”
Mục Anh Húc quay sang nhìn phản ứng của Uông trữ Hạ, chỉ thấy cô cúi đầu im lặng, đành thở dài giải thích. “Sống chung sẽ không thuận tiện cho công việc của mẹ con. Chúng ta không nên làm khó mẹ, đúng không?”
“Không thuận tiện là gì ạ? Bố, bố chỉ cần làm đám cưới với mẹ là đón mẹ về sống cùng được mà.”
Uông Trữ Hạ phun thẳng ngụm cà phê trong miệng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-phuc-hon-cua-muc-tong/1293263/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.