Ngoại trừ bệnh viện Mộc thị, không bệnh viện nào có đủ khả năng cung cấp huyết tương và huyết cầu cho Tiểu Lộc.
Bệnh viện cần có lượng máu đủ lớn, kỹ thuật viên có tay nghề và số lượng lớn tiền tài, những điều kiện đó, không có khả năng đạt được ở nước ngoài trong khoảng thời gian ngắn.
Thế nhưng tình huống của Tiểu Lộc vô cùng cấp bách.
Cảnh Dật Nhiên ôm Tiểu Lộc, hốc mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Đứa ngốc, anh không đáng giá cho em bán mạng như thế. Lần sau phải nhớ, mặc kệ là chuyện gì, đều phải để ý đến bản thân trước, anh muốn em sống!”
Thật ra trong lòng Cảnh Dật Nhiên hiểu rõ, Tiểu Lộc vì anh, mới không để ý đến tính mạng bản thân.
Nếu cô nguyện ý quên anh, một mình ở A thị, cầu xin Cảnh Trung Tu giúp đỡ, Cảnh Trung Tu sẽ nhìn mặt mũi chú cô mà giúp đỡ cô, dù sao ông cũng đã thu nhận Tiểu Lộc nhiều năm như vậy, ngay cả máu cũng chuẩn bị đầy đủ, có thể cứu Tiểu Lộc, Cảnh Trung Tu sẽ không keo kiệt.
Anh thật sự không biết là, bản thân lại đáng giá cho Tiểu Lộc trả giá như vậy.
Đời này của anh, chưa một ai đối xử tốt với anh như vậy, anh là Cảnh nhị thiếu gia, nhưng thật ra cũng chỉ là con riêng, mẹ không lên mặt bàn, cha thì ghét bỏ anh xui xẻo, chẳng thèm quan tâm đến anh, người khác đều nhìn sắc mặt Cảnh Trung Tu, đương nhiên sẽ không thật sự kính trọng anh.
Trước kia, anh hận bọn họ muốn chết, hận không thể bước đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-an-hon-phuc-hac-tong-tai-nuong-chieu-ba-xa/2136869/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.