Chút kiên nhẫn ít ỏi còn lại cũng bay đi mất, Uy Tử Cầm thô lỗ đem nàng lật lại, ở trên miệng tuyến thể sau gáy mạnh mẽ cắn một ngụm. Tiểu thân thể lập tức co rúm thành đoàn, hai bắp chân run lẩy bẩy, nồng nặc tin tức tố khôn trạch tràn ra khắp phòng.
Thử cử động hông vài cái, người bên dưới nhẹ nhàng giãy dụa, tấm lưng trắng nõn khẽ di chuyển lên xuống theo nhịp đưa đẩy. Hai mắt tối xầm bao phủ du͙ƈ vọиɠ nóng bỏng, động tác càng lúc càng thô lỗ không tuân theo bất kì qui luật nào, chỉ muốn giữ chặt nữ nhân này bất li bất khai.
“Ha, đừng, Tử Cầm, đừng mà.”
Giọng nói yếu ớt ngâm nga trong cổ họng giống như kiến bò ngứa ngáy khắp cả người, so với đường mật còn ngọt ngào hơn. Mặt bánh bao hồng thấu ướt đẫm mồ hôi, mỗi hơi thở phát ra đều mang theo tư vị tình ý khó giấu.
“Ân, chậm, đừng cắn.”
Cánh tay thon gầy hữu lực chế trụ thắt lưng nàng, hông vẫn nhịp nhàng đưa đẩy: “Bảo bối nhi, ngươi chặt quá.”
Mấy lời xấu hổ rót vào tai không cách nào chịu nổi, Hạ Trọng Hiểu co rúm người lại, hai mắt đỏ hoen như sắp khóc: “Đừng nói nữa, a, ân, đừng…”
Ngoài miệng cự tuyệt nhưng thịt huyệt non mềm lại không biết xấu hổ cắn chặt dục căn nóng bỏng không rời nửa phân. Mỗi lần va chạm đều kéo theo dịch thủy nóng bỏng ướŧ áŧ, drap giường bên dưới sớm đã bừa bãi muốn chết, một ít bám trên đùi non bóng loáng. Tuyến thể bị kéo căng để lộ thịt huyệt sưng đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-hoang-kim-truy-the-ki/2233861/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.