Editor: Puck - Diễn đàn
“…”Kiều Tịch Hoàn trố mắt rồi, “Tại sao?”
“Con cũng không biết.” Khỉ con cũng rất mờ mịt.
Nhưng mà lời cha nói, khẳng định đều đúng.
“Cha con nói khi nào.” Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.
“Mấy ngày trước.” Khỉ con suy nghĩ một chút, dường như không nhớ nổi cụ thể là ngày nào rồi. Nhìn mẹ mình hoàn toàn không có ý tứ trả chăn lại, khỉ con không nhịn được lại nói, “Mẹ mau trả chăn lại cho con.”
Nhìn dáng dấp cũng sắp khóc, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ vô cùng đáng yêu.
Kiều Tịch Hoàn trả chăn lại cho khỉ con, ý vị sâu xa nói, “Con đừng nghe cha con truyền thụ tư tưởng loạn cho con, như con vậy, về sau làm sao cưới bà xã, về sau làm sao hưởng thụ cuộc sống… Vui vẻ.”
“Vui vẻ cái gì?” Khỉ con núp trong chăn mặc quần, còn vừa tò mò hỏi.
“Khụ khụ.” Kiều Tịch Hoàn hơi hư hỏng ho khan một tiếng, như trộm nói, “Chờ con trưởng thành sẽ biết.”
“Vậy phải bao lớn?” Khỉ con tiếp tục hỏi tới.
“À… Cái này ý hả, mỗi người mỗi khác.”
“Cha lớn như vậy có thể không?” Khỉ con ngẩng đầu nhỏ lên, tròng mắt đen bóng.
“Dĩ nhiên có thể.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói, chỉ có điều cha con không biết hưởng thụ mà thôi!
“A.” Khỉ con cái hiểu cái không.
Giằng co một lúc lâu, hình như mặc quần áo xong, khỉ con mới vén chăn lên rời giường. dfienddn lieqiudoon
“Con rửa mặt xong thì xuống lầu tìm mẹ, mẹ dẫn con ra ngoài mua bộ quần áo, hôm nay là sinh nhật cha con.” Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/2468748/quyen-2-chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.