“Cám ơn quản lý Kiều, tôi sẽ càng thêm cố gắng.” Trương Kiều Ân vội vàng nói.
Có thể được lãnh đạo hiểu cho, không phải là khích lệ lớn nhất với nhân viên sao.
“Ừ, đi ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng.” Trương Kiều Ân vui vẻ rời đi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, khóe miệng cười một tiếng xấu xa.
Tề Lăng Phong, móc thịt từ trong miệng người khác, cũng không dễ tiêu hóa như vậy!
Đảo mắt, nhìn điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, cau mày, “Ngôn Hân Đồng.”
“Kiều Tịch Hoàn, chúng ta gặp mặt một lần.”
“…” Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.
“Tôi đang ở tiệm cà phê đối diện Cố thị chờ cô.” Bên kia nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Ngôn Hân Đồng tìm cô?!
Cô đảo mắt, suy nghĩ một chút, đi ra khỏi Cố thị, đi thẳng tới tiệm cà phê.
Dưới dẫn đường của nhân viên phục vụ, Kiều Tịch Hoàn đi vào một phòng bao.
Trong phòng bao Ngôn Hân Đồng lẳng lặng ngồi ở đó, mới chỉ hai ngày không gặp mà thôi, giống như gầy đi một vòng lớn, trên khuôn mặt không trang điểm, giờ phút này sắc mặt cực kỳ kém, mặt trắng đến dọa người, ngay cả màu đôi môi cũng trắng bệch, hốc mắt cô ta đỏ hoe sưng vù, chắc do khóc quá nhiều.
Ngôn Hân Đồng không phải người không tự bảo dưỡng, cô ta ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, Tề Tuệ Phân nổi danh là người dưỡng sinh, Ngôn Hân Đồng dù thế nào cũng học được chút, nhưng bây giờ, cô ta vẫn còn trong tháng vừa sinh non, lại không thương tiếc thân thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/2468918/quyen-3-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.