Kiều Tịch Hoàn cảm thấy hơi buồn cười, cho nên một khắc kia thật sự nở nụ cười, “Ngôn Hân Đồng, trên thế giới này chắc không có ai vặn vẹo hơn cô.”
Ngôn Hân Đồng hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.
“Sáng sớm hôm nay Minh Nguyệt ở trong phòng khách khóc rống muốn tìm mẹ, tôi là người ngoài cuộc đều cảm thấy Minh Nguyệt cô nhóc đó nhìn qua rất đáng thương, cô làm mẹ của con bé lại có thể thờ ơ như vậy, tôi trừ có đủ vặn vẹo để hình dung cô ra, cô cảm thấy tôi còn có thể tìm được từ ngữ tốt hơn sao?”
Ngôn Hân Đồng siết ngón tay, nước mắt khó khăn lắm mới dừng lại, giờ phút này hốc mắt lại đỏ lên rồi.
“Ngôn Hân Đồng, tự giải quyết cho tốt đi.”
Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mình thật sự không thể vui vẻ trao đổi một chữ với Ngôn Hân Đồng nữa.
Cô sải bước rời đi.
Lúc rời đi, sau lưng giống như nghe được giọng nói của Ngôn Hân Đồng, giọng nói hầu như không còn sinh khí, “Tôi không có cách nào tiếp tục chăm sóc Minh Lý và Minh Nguyệt rồi.”
Không có cách nào chăm sóc, hay là không nghĩ tới chăm sóc?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, rời đi.
Bây giờ cô cuối cùng hiểu rõ cái gì gọi là không làm không chết rồi.
(*) Không làm không chết (Bất tác bất tử): là ngôn ngữ mạng, câu đầy đủ “Không tìm đường chết sẽ không phải chết, vì sao còn không rõ!” Có ý không có việc gì đi tìm việc, kết quả không hay ho.
Kết quả của Ngôn Hân Đồng hiện giờ chính là, gieo gió
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lam-con-dau-ca-that-la-kho/2468920/quyen-3-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.