Vân Phong mỉm cười, khoé miệng khẽ cong lên, đuôi mắt mang theo sự cưng chiều.
Điều này làm cho Tưởng Mặc không biết phải làm sao, từ trước đến giờ cô không biết thì ra ở trong mắt người khác mình có thể tồn tại ý nghĩa như vậy, điều này khiến cô cảm giác không giống với người khác.
Ban đêm ở bến sông dường như sáng hơn, ánh sao phản chiếu lên mặt nước, gió đêm nhẹ nhàng thổi loạn tóc cô, cũng thổi loạn lòng của cô.
“Tưởng Mặc, cho tôi một cơ hội được không?”
Cô không nói, chỉ nhìn anh.
“Cho tôi một cơ hội, để cho tôi thích cô, để cho tôi yêu cô…”
Trong ánh mắt Tưởng Mặc đầy chua xót.
Không , không phải như thế.
Là cô cần được một người thích, cơ hội được một người yêu thương.
Anh xuất hiện giống như biển chỉ đường khi cô đang lạc đường, vào thời khắc cô mờ mịt nhất anh xuất hiện dẫn cô rời xa hoàn cảnh vô vọng này.
Vân Phong nhẹ nhàng cầm tay cô, tạo cho cô một cảm giác vô cùng an tâm, cũng vô cùng ấm áp.
Dáng vẻ của Vân Phong dường như cũng rất ngại ngùng, giống như là càm giác lần dầu tiên theo đuổi con gái, “Tưởng Mặc … Tôi, thành công không?”
Mặt Tưởng Mặc lại nhuộm hồng, cô đưa tay cầm lại tay anh, rất nhanh.
Vân Phong biết, đó là đáp án khẳng định của cô.
Bóng đêm có lẽ thật sự tới quá sớm, tình yêu có lẽ cùng tới quá nhanh , thuyền nhỏ lay động, khuấy đảo tâm hồn run rẩy của thiếu nữ …
Vân Phong vuốt ve một nhánh tóc của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lanh-the/100329/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.