“Tưởng Mặc, cô không cần phải dối tôi, cũng không cần lừa chính mình, trong lòng của cô thực ra rất bối rối, rất không vui vẻ, cô kỳ thật rất muốn tìm một nơi yên tĩnh, vì sao cô không ngẫm lại thử xem rốt cuộc là cô muốn gì, muốn làm gì chứ?”
Những lời nói của Vân Phong khiến cô kinh ngạc, anh có thể nhìn thấu mọi chuyện?
Sắc mặt Tưởng Mặc tái nhợt “Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu như nước, khoá chặt lấy cô “Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, cô không vui vẻ, cô muốn chạy trốn.”
Ở trong mắt cô anh thấy cô muốn chạy trốn sao? Nội tâm cô kích lên một cơn sóng lớn.
Anh nhìn ra cô muốn chạy khỏi Tưởng Gia, chạy trốn khỏi thân phận phụ nữ Tưởng Gia mà sống sao? Như vậy … Có phải anh nhìn ra cô cũng muốn trốn anh không”
Bởi vì, cô rất sợ hãi, dường như trái tim của cô đã không tự chủ được nữa.
Tưởng Mặc né tránh tầm mắt của anh, bởi vì ánh mắt kia làm cô cảm thấy rất bức bách.
“Tôi không có không vui, cũng không muốn chạy trốn … Tôi chỉ là, chỉ là cảm thấy sự hiện hữu của mình có cũng như không, tôi cuối cùng chỉ khiến cho gi vọng của mọi người tan vỡ mà thôi, khiến cho mọi người thất vọng.”
“Sao lại vậy?”
“Sao lại không?” Tưởng Mặc phản bác.
“Cô có biết cô có bao nhiêu cuốn hút không? Cô là nữ sinh khiến cho người ta vừa gặp đã mê muội.”
Cuốn hút?
Đây là từ ngữ gì? Đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lanh-the/100330/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.