Sự hiếu kỳ và lòng hổ thẹn của Tưởng mặc khiến cô dần dần rơi vào cạm bẫy của Vân Phong.
“Cái kia, là cô nhi viện nào, anh có thể dẫn tôi đi thăm không?”
Trong mắt Vân Phong lộ vẻ kinh ngạc. “Cô … muốn đi thăm cô nhi viện?”
Tưởng Mặc rất khẳng định gật đầu.
Vân Phong mỉm cười nhìn Tưởng Mặc, sắc mặt cô có vẻ hơi hồng.
Tưởng Mặc biết yêu cầu của mình có có thể có chút đường đột, nhưng cô thật sự rất muốn đi.
“Tôi nghĩ mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện sẽ hi vọng quen một người chị mới.”
Trong ánh mắt Tưởng Mặc lập tức lộ ra một tia sáng mong đợi, loại ánh sáng rực rỡ này không hiểu tại sao lại khiến Vân Phong cảm thấy có phần mê muội.
Anh mỉm cười với cô, nụ cười sạch sẽ, lần thứ hai gặp mặt thì anh tự giới thiệu.
“Tôi gọi là Vân Phong. Vân của tằng vân, Phong của bạo phong.”
“Xin chào, tôi gọi là Tưởng Mặc, Mặc của Trầm mặc.”
Lúc nói chuyện, Tưởng Mặc lúc này mới cảm thấy mình thất sự quá kích động rồi, bản thân thậm chí còn không biết người ta gọi là gì mà đã muốn cùng anh đến cô nhi viện, tuy rằng anh nhìn qua là một người tốt, nhưng dù sao cũng là người xa lạ.
Đối với sự hiểu biết chậm này của cô, hiển nhiên là đã muộn.
Vân Phong nhìn ra sự trầm tư của cô, “Hối hận rồi?”
Anh ra vẻ thoải mái. “Bộ dạng của tôi nhìn giống như là người xấu sao?”
“Không phải, tôi tin anh.” Tưởng Mặc xấu hổ trả lời anh, khoé mắt trộm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lanh-the/164611/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.