Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Nếu như không phải Thẩm Du An đột nhiên nhắc lại, có lẽ Úy Hải Lam cũng sắp quên chuyện ngày ấy cô thuận miệng nói ra. Cuộc thi thể dục hợp lệ ngày ấy, đúng là cô đã từng nói với cậu như vậy, cô nói nhờ có cậu tiếp tục kiên trì luyện tập với cô nên cô mới có thể qua ải, sau này nếu có chuyện gì thì chỉ cần cậu mở miệng, cô cũng sẽ nhất định giúp cậu. Khi đó cậu chỉ khẽ cười, chỉ cúi đầu die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. nhìn cô, cũng không nói gì.
Ba năm cao trung, nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ ba năm.
Cậu đã từng thay cô từng làm rất nhiều chuyện.
Nhưng cô lại chưa từng.
Trên đường đến trường, trong lúc chờ đợi, cậu không quên mua thêm một phần sữa bò, đi căng tin ăn cơm cũng hầu như là cậu đi mua. Mặc dù bọn họ học hai lớp khác nhau nhưng tất cả các thầy dạy ở tất cả các môn học đều là cùng một người. Cô không thích lên lớp để ghi chép bài vở, Viên Viên lại viết rất cẩu thả, mỗi lần trước khi đến cuộc thi, cậu sẽ phân tài liệu mang đến cho cô, lại còn photocopy một bản để dành. Mỗi lần chu kỳ kinh nguyệt của cô đến, cô đau đến nỗi chỉ nằm nhoài người trên bàn, hơi động cũng động không được, nhân viên ở phòng cứu thương trùng hợp lại không đến, cậu lập tức leo tường chạy hai con đường đi mua thuốc cho cô. Trời mùa đông lạnh lẽo, cậu đều sẽ mang một bộ găng tay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-mau-den-ga-nham-ong-trum-mau-lanh/2368173/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.