Một người khi gặp xui xẻo, uống nước lạnh cũng sẽ tê răng. Chuyện buồn bực ngày càng nhiều, như hiệu ứng Domino vậy, chỉ cần đẩy ngã quân cờ thứ nhất, phiền não cũng thay nhau đến như thế, đến cuối cùng khi tất cả đều ngã xuống mới kết thúc.
Đêm hôm đó, Úy Hải Lam được tài xế đưa về trường nên, cô không lái xe về. Thậm chí cả ba lô cũng không kịp lấy, chỉ mang mỗi ví tiền và cái chìa khoá theo. Sáng sớm hôm sau, thư ký Vương San gọi cho cô, bảo cô ra ngoài trường gặp mặt cô ấy.
Mặc dù vẫn còn ba lô, nhưng xe đạp đã mất bóng.
Úy Hải Lam hỏi. “Thư ký Vương, xe đạp của tôi thì sao?”
“Úy tiểu thư, Lôi tiên sinh đã nói, về sau nếu cô muốn ra ngoài, có thể gọi cho tôi, tôi sẽ cho tài xế đến đón cô, tuyệt đối sẽ không để chuyện như tối qua xảy ra. Và, Lôi tiên sinh muốn tôi hỏi cô, có phải do tiền sinh hoạt mỗi tháng không đủ, nên mỗi ngày cô đều phải đi lam không.”
Úy Hải Lam nhàn nhạt nói. “Đi làm chỉ là thú vui thôi.”
Tiền sinh hoạt mỗi tháng, cô căn bản cũng chưa từng chú ý đến.
“Nếu đây là thú vui giết thời gian của cô, Lôi tiên sinh nói ngài ấy cho phép, chỉ là không được làm quá bảy giờ tối.” Vương San nở nụ cười ôn hoà, thân thiện, khiến trong nháy mắt, Úy Hải Lam lầm tưởng là người đàn ông kia, quả nhiên chủ nhân thế nào, nô tớ thế ấy, cô im lặng gật đầu.
Sau khi đã đạt được sự đồng thuận,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-mau-den-ga-nham-ong-trum-mau-lanh/2368360/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.