Mạt Lị nhìn Đường Nhiễm Mặc, lại nhìn Dung Huyên, do dự trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng, "Hai người nói chuyện công việc sao? Cháu đi ra ngoài trước. Thật ngượng ngùng đã quấy rầy..."
"Đứng lại."
Mạt Lị dừng lại, có chút không rõ tình huống.
Khó thấy được bộ dáng ngốc ngốc, thật là đáng yêu... Đường Nhiễm Mặc che dấu, khụ một tiếng, tiếp theo mang theo âm không cho phép cự tuyệt, nói: "Lại đây."
Mạt Lị nghe lời đi đến bên người hắn, thấp thỏm, "Thúc thúc......"
Nghe tiếng xưng hô này, Dung Huyên im lặng một lát, rồi cánh tay ôm quanh ngực thả lỏng lại.
Đường Nhiễm Mặc vươn tay, vốn định lôi kéo Mạt Lị ôm vào trong lòng ngực, chính là hắn liếc liếc mắt tới Dung Huyên, cuối cùng sửa lại vỗ vỗ đầu Mạt Lị, "Tại sao đến đây?"
"Cháu là......" Mạt Lị dừng lại, cô đồng dạng cũng nhìn Dung Huyên, vốn dĩ muốn nói là về việc Phương Dự, sau đó miệng vòng cong một cái, cô đổi thành: "Cháu nhớ thúc thúc nha, cho nên tới đây tìm."
Đây đích xác cũng là lời nói thật, đối với tình yêu cuồng nhiệt, chẳng sợ một phút đồng hồ không nhìn đến đối phương của như cách ba thu, cô thời điểm ở trong trường giáo sư giảng cái gì cũng đâu có chú ý nghe.
Đường Nhiễm Mặc trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng nhu hòa, tia nhu hòa lóe qua làm động lòng người, hắn nhéo nhéo thịt mềm mềm trên mặt cô, "Miệng lưỡi trơn tru."
Tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, nhưng thật là nói đến sâu trong tâm khảm hắn. Đáng tiếc lúc này hắn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/1193715/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.