Đường Nhiễm Mặc lúc này không muốn có người ngoài ở đây, nếu hắn không hạ lệnh trục khách, Dung Huyên có đủ nhãn lực lựa chọn đi ra ngoài. Cho dù hôm nay kết quả không như cô mong muốn, nhưng cô cũng hiểu được phải duy trì hình tượng là như thế nào, chính mình đi ra ngoài còn có mặt mũi hơn nhiều so với bị đuổi ra. Bóng dáng cô thẳng tắp, ưu nhã nện bước giày cao gót đi ra ngoài.
Mạt Lị vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Dung Huyên, thình lình bị người kéo đến trong lòng ngực, cô đã có thói quen được loại thân mật này đánh bất ngờ, tự nhiên vươn tay ôm eo hắn, ngoan ngoãn đến đáng yêu.
"Nói đi, mục đích hôm nay tới tìm tôi." Đường Nhiễm Mặc ngồi trở lại ghế trên, thuận tiện kéo cô ngồi xuống trên đùi mình.
Cô giương môi cười khẽ, "Cháu nói nhớ thúc cũng là mục đích mà."
"Ừ, tôi nghe được, lời cháu nói là sự thật." Ánh mắt hắn thật ôn nhu, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.
Mạt Lị lười nhác dựa vào ngực hắn, bắt lấy bàn tay, chơi đùa với ngón tay hắn, chậm rì rì nói: "Thúc thúc, cháu nghe nói cậu có một công ty game mới mở, hiện tại làm thật tốt, quy mô cũng ngày càng lớn mạnh."
"Cháu lại có tính toán quỷ quái gì đấy?" Hắn liếc mắt một cái là nhìn thấu trong lòng cô có tính toán chuyện gì.
"Thúc thúc không thể oan uổng cháu, công ty cậu làm xuôi gió xuôi nước, tuy rằng như vậy thật tốt, nhưng không có suy sụp thất bại thì không có trưởng thành, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/1193730/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.