Sau khi triền miên một lúc, Đường Nhiễm Mặc ôm Mạt Lị ngồi trở lại ghế làm việc, một ngón tay quấn quanh sợi tóc dài trước ngực cô, cúi đầu hít sâu hương vị ngọt ngào ở cần cổ cô, thanh âm khàn khàn gợi cảm, "Có tâm sự?"
"Thúc thúc như thế nào nhìn ra được?"
"Không có tâm sự, chỉ sợ hiện tại cháu đã nhịn không được muốn lột quần áo của tôi ra..."
Mạt Lị cười mỉa, "Thúc đúng thật là hiểu biết cháu nha..."
Đích xác, mỗi khi ở trong lòng ngực của hắn, cô đều sẽ nhịn không được khiêu khích hắn, hoặc là bắt tay với vào trong áo sơ mi dán lên ngực hắn, hoặc là làm bộ lơ đãng, không cẩn thận cọ xát đến tiểu huynh đệ của hắn. Không có biện pháp, ai kêu hắn nhìn thật mê người như thế? Là một sinh vật cảm quan, cô không có sức gì chống cự lại được.
Đường Nhiễm Mặc luôn luôn tin tưởng thân thể mình có lực hấp dẫn thật lớn đến Mạt Lị. Cô hôm nay thành thành thật thật ngồi trong lòng ngực hắn, không có động tay động chân, chỉ có một giải thích duy nhất, mà ở trong lòng Mạt Lị, người làm cô quan tâm không có mấy ai.
"Lo lắng cho Thu Bạch Bạch?"
"Phải... Cô ấy không cho cháu đi gặp, cháu trước sau vẫn không thể yên tâm." Cô là tổ trong lòng ngực hắn, thoạt nhìn uể oải ỉu xìu.
"Theo tôi được biết, ngày hôm qua Phương Dự mang Thu Bạch Bạch đi công viên giải trí."
Mạt Lị trước mắt sáng ngời, tức khắc tinh thần tỉnh táo, "Thật sao!?"
"Đương nhiên là thật, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-nich-sung-manh-the-qua-dang-yeu/1193733/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.