Nghe thế, Tống Bác Dương nhìn về phía Tống Diệc Nhan, đáy mắt đầy tự hào.
Em gái mình giỏi như vậy, anh trai như anh cũng cảm thấy vinh dự.
Lại nhìn Tống Họa.
Thật sự là không thể so sánh với Tống Diệc Nhan ở bất cứ điểm nào.
Ông Roy và bà Gil chuyển đầu nhìn về phía Tống Diệc Nhan.
Họ không hiểu tiếng Hoa, đáy mắt đầy sự hoài nghi.
Tống Diệc Nhan chỉ cần nhìn Tống Họa như vậy, lòng rất sảng khoái.
Cũng may là Tống Họa vẫn có thể đứng vững như vậy.
Nếu cô là Tống Họa, sớm đã xấu hổ nhảy lầu rồi, ngay cả tiếng Anh cũng không biết nói, còn sống làm gì? Mất mặt.
Tống Họa nhìn lại một cách thản nhiên, nhìn về phía vợ chồng Roy, mỉm cười mở miệng, “Chú Roy, cô Gil. Tôi là Tống Họa, cũng là Tống Yên.”
Mở miệng là giọng điệu chuẩn London khiến người ta ngạc nhiên.
Ngay cả Roy và Gil cũng ngẩn ra, sau đó há hốc mồm, ngạc nhiên nói: “Xin chào!”
Ban đầu tưởng Tống Họa không biết nói tiếng Anh.
Không ngờ tiếng Anh của Tống Họa lại tốt như vậy.
Vừa dứt lời, Gil giơ tay ôm chặt Tống Họa, “Trời ơi, bạn thật là xinh đẹp! Tôi nên gọi bạn là gì?”
Tống Họa cũng ôm chặt Gil, không hề sợ hãi.
Rất tự nhiên.
Không giống như Tống Diệc Nhan toàn thân đều là quần áo thương hiệu lớn, cô gái mặc áo len trắng rất đơn giản, quần đen, giày trắng, buộc tóc thành một cái búi, lộ ra cổ cong tuyệt đẹp.
Rõ ràng là mặt mộc, nhưng đẹp đến khiến người ta thở dài.
Ngay cả Gil,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/1504305/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.