Giang Mỹ Kỳ không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh, Giang Dĩ Mạch liền vội vàng kéo Mộ ngốc: “Ông xã, cẩn thận đứa con hoang trong bụng của cô ta!”
Sắc mặt Đường Hạo Thiên lạnh lùng, đi tới ôm Giang Mỹ Kỳ: “Giang Dĩ Mạch, xin cô nói chuyện chú ý một chút! Là tôi không thích cô, cô không cần gây khó dễ với Kỳ Kỳ.”
Liếc nhìn Mộ ngốc, ôm Giang Mỹ Kỳ đi vào.
Ánh mắt Giang Dĩ Mạch đỏ bừng, quật cường nhìn người đã từng là chồng chưa cưới của mình ôm em gái đi vào.
Cô vĩnh viễn là kẻ dư thừa.
Mộ ngốc đau lòng nhìn cô nói: “Bà xã, em đừng khổ sở, về sau ông xãsẽ thương em gấp bội, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em, em đừng khóc.”
Rõ ràng chỉ là lời nói của một người ngốc, nhưng làm cho lòng Giang Dĩ Mạch không nhịn được cảm thấy chua xót.
Ở trong ngôi nhà này ngoài trừ người mẹ chết oan uổng, căn bản không ai thương cô.
Bọn họ mới đúng là người một nhà, chỉ có một mình cô là dư thừa.
Ngay cả chồng chưa cưới thông đồng với em gái mình, cô còn giúp bọn họ dọn dẹp cục diện rối rắm.
“Tôi không khóc, là hạt cát thổi vào trong mắt thôi.”
“Anh giúp em thổi.” Mộ ngốc nhìn ánh mắt cô mờ mịt đầy nước mắt, thật cẩn thận thổi giúp cô.
Không khí trên bàn cơm rất kỳ dị, bửa cơm ăn này đã quỷ dị lại không được tự nhiên, nghĩ kéo một đề tài rađể thay đổi không khí trên bàn cơmcũng tìm không thấy.
Giang Triển Bằng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-dau-nha-giau/1312195/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.