Trần Uyển Như rút một tờ khăn giấy, đưa cho Lăng Mạt Mạt, "Em đừng khóc, chị cảm thấy chuyện này là hiểu lầm, có thể là bạn bè cùng nhau dùng một bữa cơm, em đừng nghĩ quá nhiều.”
"Lại nói… Lý Tình Thâm đối với em rất tốt, anh ta đã cầu hôn em hay lần rồi, còn có thể đi xem mắt sao?"
So với người khác Lăng Mạt Mạt càng hi vọng mình hoa mắt, nhìn lầm, suy nghĩ nhiều, nhưng con người thường là như vậy, càng yêu một người, càng muốn biến người đó trở thành của riêng mình, từng có vết xe đổ khi xem mắt ở Lý gia, cảnh tượng đó giống nhau như đúc, trong tim của Lăng Mạt Mạt không tìm được một lí do căn bản để thuyết phục mình.
Huống chi, cô từng thất bạn trong tình yêu, mặc dù trong lòng cô không còn lưu lại một dấu vết nào về đoạn tình duyên đó, hôm nay nhớ tới, lại giống như chuyện cũ trong quá khứ, chính là cái cảm giác bị phản bội đầy đau đớn, vẫn làm trong lòng cô sợ hãi.
Lăng Mạt Mạt nước mắt lưng tròng nhìn Trần Uyển Như, giọng trầm buồn đầy nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ đang luống cuống: "Chị Uyển Như, em sợ nếu Lý Tình Thâm thật sự đi xem mắt, vậy em phải làm thế nào?"
Trần Uyển Như nghĩ, nói chung những người khi lâm vào tình yêu đều lo được lo mất như vậy đi, nói thật, coi như cô ngu ngốc, nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, đời này kiếp này của cô cũng lo được lo mất như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn không có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668210/chuong-763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.