Lúc này Lý Tình Thâm mới run rẩy đôi mi, giơ tay lên, xoa nhẹ khuôn mặt miềm mại của cô, giọng khàn khàn nói: “Những thứ này anh đều biết.”
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, nước mắt chắn hết tầm mắt của cô, cô không thể nhìn thấy gương mặt của anh.
Ngày trước cô luôn luôn quật cường, không cho phép mình khóc trước mặt anh, nhưng hôm nay cô lại dung túng cho sự yếu đuối của mình.
Như vậy cũng tốt, hai mắt cô vì đẫm lệ mà trở nên mơ hồ, đúng lúc để cho cô nói ra toàn bộ mọi chuyện, sẽ không phải nhìn thấy đáy mắt ghét bỏ của anh.
Lăng Mạt Mạt cắn môi dưới, nói tiếp: “Không, anh không biết, em rất yêu người đó, anh ấy xuất hiện trong cuộc đời của em giữa lúc tâm tối nhất, mặc dù anh ấy rất ít ở bên cạnh em, nhưng những lời nói, hành động đơn giản của anh ấy lại mang đến sự ấm áp mà em chưa bao giờ có.”
“Nếu như không phải vì anh, em đã có thể tiếp tục yêu anh ấy, là anh, là vì sự xuất hiện của anh, làm cho trái tim em từ từ chuyển hướng đến trên người anh, cho nên em muốn rời khỏi làng giải trí, muốn rời khỏi anh.”
“Mặc dù khi đó trong lòng em rất yêu anh, rời khỏi anh, em rất khó chịu, nhưng em đã là người phụ nữ của anh ấy”
Lăng Mạt Mạt nghẹn ngào, nước mắt của cô không ngừng thi nhau rơi xuống: “Cố tình, cố tình vào một ngày kia, em và anh lại xảy ra chuyện như vậy, anh làm em không còn sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668261/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.