Lý Tình Thâm nói xong, lập tức buông lỏng mặt của Lăng Mạt Mạt, anh đứng thẳng người, ánh mắt có mấy phần giễu cợt nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, nói: “Nếu như em không phải ghét bỏ, tôi có thể làm phụ rể cho em!”
Lời Lý Tình Thâm nói, giống như là một cây dao, hung hăng đạm vào trong lòng Lăng Mạt Mạt, làm nó đau đớn tột cùng.
Cuối cùng anh vẫn ghét bỏ cô.
Như cô mong muốn, anh đã xem thường cô.
Cuối cùng cô cũng không cần lo lắng đáy lòng của anh vẫn nhớ mãi không quên với cô, chưa dứt tình với cô rồi.
Cô là người phụ nữ dơ bẩn, rốt cuộc cũng không cần sợ sẽ vấy bẩn anh.
Nhưng tại sao, vào giờ phút này, lúc cô đạt được mục đích rồi, đáy lòng lại đau như vậy?
Lăng Mạt Mạt giống như một tượng gỗ, đôi mắt đảo tròn, mới phát hiện bên trong nhà trống rỗng, không có một người.
Anh rời đi.
Anh đi.
Hoàn toàn đi ra khỏi cuộc sống của cô rồi.
Lăng Mạt Mạt cho là mình sẽ không khóc, bởi vì đã từng vì anh, suýt nữa chảy khô nước mắt của mình, nhưng vào giờ phút này, trong lúc bất chợt cô lại phát hiện, thì ra mình còn có nhiều nước mắt như vậy, nó có thể vì anh mà chảy ra.
Đã từng, cô tránh né khi anh muốn nói tám chữ kia với cô, cô nghi ngờ, suy nghĩ.
Nếu cô không rời khỏi anh, có phải anh sẽ thích cô hay không?
Hay cô chỉ mơ tưởng viễn vông?
Giống như cô không đi gặp Enson, thì Enson cũng không tìm cô, cuối cùng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668265/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.