Editor:MạnNhi
Hành lang trong bệnh viện thật là dài, không khí xúc động đầy phẫn nộ và khắc nghiệt bao trùm lên tất cả, tất cả mọi người vây xung quanh Mạc Như Khanh khuyên bà bớt buồn rầu, không nên quá gấp gáp, Mộ Minh Thăng sẽ không có chuyện gì . . . . . .
Mà giờ phút này thân hình mảnh khảng ấy đứng cô đơn trên hành lang, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ vậy.Vành mắt Lan Khê hồng hồng, không biết rốt cục anh muốn làm gì, cố thu nước mắt lại, nhẹ nhàng ngồi chồm hổm trên mặt đất tự ôm lấy mình.
Túi sách đang đeo trên vai suýt nữa rơi xuống, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm trắng bệch nhìn thấy tất cả, lùi lại theo bản năng, tại đây tất cả mọi người không để ý đến vẻ hoảng hốt lùi lại của cô, cố gắng làm cho tiếng giày cao gót nhẹ nhàng hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân hình cao ngất đang đi xa xa phí trước, cô nâng túi sách lên bả vai rồi nắm thật chặt, vừa vuốt ve điện thoại trong túi xách vừa đẩy cửa lối đi an toàn ở bên cạnh ra——
Không khí lạnh tràn tới, lạnh đến mức toàn thân run rẩy, trái tim của cô cũng sắp hết sức rồi!
***
Đợi đến khi Mộ Minh Thăng được đẩy ra từ phòng cấp cứu, đã là bảy giờ sau đó.
—— ở bên ngoài bệnh viện, trên bầu trời là pháo hoa rực rỡ, vang dội cả bầu trời thành phố C tạo nên không khí vui mừng náo nhiệt. Phía bên ngoài náo nhiệt và vui mừng, cùng với phía bên trong bi thương khổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437461/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.