Giai đoạn nguy hiểm là mười tiếng đồng hồ vô cùng đau khổ đã trải qua an toàn.
Tâm Mạc Như Khanh quá mệt mỏi, chịu đựng đôi mắt cũng bị xanh lại, run giọng hỏi: "Vậy tại sao ông ấy vẫn chưa tỉnh? !"
Bác sĩ khép bệnh án lại rồi giải thích: " Thân thể bệnh nhân rất suy yếu, có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm thực ra cũng không dễ, về phần tỉnh lại thì cần một thời gian ngắn nữa, ba năm ngày hoặc một tuần lễ, sẽ không quá lâu đâu, cuối cùng sẽ tỉnh lại thôi."
Ba năm ngày, hoặc một tuần lễ? !
Mạc Như Khanh ngã ngồi về trên ghế, khuôn mặt tái nhợt.
"Bác gái, ít nhất hiện tại bác trai cũng không sao rồi, nếu không thì bác hãy về nhà nghỉ ngơi trước đi? Liên tục chịu đựng cũng không phải cách hay, ở đây con khá quen thuộc, nên cũng có thể tìm được một hai hộ sĩ giỏi nhất." Nhan Mục Nhiễm khuyên giải.
Chậm rãi thở ra, tay Mạc Như Khanh nắm chặt giường bệnh, run giọng nói: "Mục Nhiễm, chuyện tìm hộ lý, làm phiền con vậy."
Nhan Mục Nhiễm ngẩn ra, không nghĩ tới bà lại đồng ý sảng khoái như vậy, kinh ngạc nói: "Dạ, được ạ!"
"Bác phải về nhà một chuyến. . . . . ." Bà lấy bàn tay cào cào mái tóc rối loạn, khi đứng lên cũng có chút lung lay, nhìn cô khàn giọng hỏi: "Hai đứa kia đâu rồi?"
Nhan Mục Nhiễm đỡ bà: "Lan Khê ở bên ngoài nằm trên ghế khóc đến mức ngủ thiếp đi, Yến Thần để tài xế trong nhà tới đây đón cô ấy về rồi, bản thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437462/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.