Editor:✤MạnNhi✤
Ánh mắt của Lan Khê run lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía anh.
Tư thế bị ép phải ngửa đầu lên làm cho cô rất không thoải mái, muốn thoát ra lại bị anh giữ chặt một lần nữa, ánh mắt Mộ Yến Thần càng lúc càng lạnh lùng, xương ngón tay hơi trắng bệch, không dám tưởng tượng kết quả đáng sợ nhất về cái dây chuyền kia là gì.
Bị mất, ném đi. . . . . . Tựa như giống với việc anh phá hủy hi vọng của cô, cô cũng mệt mỏi không cần tình yêu của anh nữa rồi.
Ánh mắt Lan Khê càng lúc càng lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một chút bướng bỉnh, ánh mắt hơi dừng lại, lấy cái dây chuyền kia ra từ túi áo, ánh sáng lấp lánh lóe lên lại làm mắt cô rung động, nắm chặt tay, rồi đưa cho anh.
"Mộ Yến Thần, trả lại cho anh," đầu cô nâng lên, trong ánh mắt mơ màng hiện ra vẻ kiên quyết, "Tôi vẫn chưa hề động đến thứ này, anh có thể lấy về rồi sửa đổi một chút, lần sau khi yêu người nào nữa thì khắc tên của cô ta vào bên trong, rồi tặng một lần nữa."
Thoáng chốc gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng không còn chút máu, ngực giống như bị đâm một dao, lạnh đến đáng sợ.
Ánh mắt hơi rung động, Lan Khê thấy anh không có phản ứng, đột nhiên giống như là đã hiểu ra cái gì đó, hoảng hốt gợi lên nụ cười ngọt ngào tự giễu, trong lúm đồng tiền nho nhỏ tràn đầy thê lương và lạnh lẽo.
"Thật là xin lỗi, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thua-hoan-mo-thieu-xin-anh-hay-tu-trong/2437480/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.